thúy vân và kim trọng

Kim Trọng đời này ta không thể là người của chàng, ta chỉ mong Vân muội giúp ta chăm sóc chàng Kiều suy nghĩ rồi xoay qua nắm lấy tay muội muội mình mà dặn dò "Muội ở nhà chăm sóc cha nương, và Kim Trọng giúp tỷ" nói rồi do đau thương quá độ mà ngất đi. Thẩm Thúy Hằng tên thật là Nguyễn Kim Phụng, sinh năm 1940 tại Hải Phòng. Vừa tròn một tuổi, Thẩm Thúy Hằng đã phải theo cha về lại miền Nam và lớn lên ở vùng quê An Giang sông nước. Nhờ đó, Thẩm Thúy Hằng có được vẻ đẹp ngọt ngào của con gái miền Tây cộng thêm sự sắc sảo của miền Bắc. Điều này có nghĩa là các kim sẽ rút ra nhiều hơn từ bể và người lái sẽ nhận thấy mức tiêu thụ tăng lên. - Rò rỉ nhiên liệu và có mùi hôi: Đôi khi, vấn đề còn nghiêm trọng hơn là do kim phun nhiên liệu bị bẩn hoặc bị tắc. Thuý Kiều được bao nhiêu người đàn ông đem yêu thương dâng tặng nào là Kim Trọng, Từ Hải, Thúc Sinh, ba chìm bảy nổi nhưng Kiều biết thế nào là hạnh phúc và đau khổ, còn Thuý Vân chưa được một lần nếm trải qua tình yêu thực sự. Chị nhiều hờn giận yêu thương Vầng trăng còn đắm mùi hương hẹn hò Em chưa được thế bao giờ Xuyên thư: Niên đại văn nam xứng cực phẩm vợ trước trọng sinh . visibility 350838 star 420 32. Hán Việt: Niên đại văn nam phối đích cực phẩm tiền thê trọng sinh liễu Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 106 đệ 106 chương Thời gian đổi mới: 15-02-2022 Single Party Brandenburg An Der Havel. Thúy Vân- Kim Trọng Đừng Lạc Mất Nhau Tác giả Trịnh Tiểu Du Thể loại Truyện ngắn​ Văn án Bao nhiêu sự tập trung, sự thương cảm mọi người đều dồn hết cho chị của nàng. Còn nàng? Nàng không đáng thương sao? Trong những ngày tháng chị nàng chìm nổi giữa cuộc đời thì nàng cũng đang chật vật trong chính ngôi nhà của mình. Mình muốn kể cuộc đời của Thúy Vân, gây dựng nội tâm nhân vật của nàng theo cách mà mình nghĩ Góc thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trịnh Tiểu Du * * * Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, Thúy Vân trong lòng đầy rẫy những suy tư. Hôm nay là ngày thành hôn của nàng và Kim Trọng, khoảng cách của hai người đang rất gần nhau nhưng nàng lại cảm giác như cách xa cả đại dương. "Thúy Vân, tân lang đã đến rồi" * * * Lễ thành hôn đáng ra phải tưng bừng rộn ràng nhưng không khí lại có chút ngột ngạt. Mấy lần nàng lén nhìn Kim Trọng, hắn chẳng hề tỏ ra vui vẻ, mặt lạnh như băng, khiến trái tim nàng cũng lạnh lẽo. Cha và em trai bịn rịn chẳng muốn rời xa, có lẽ cha đang chua xót cho số phận hai đứa con gái của mình. Một đứa vì lònghiếu thảo phải làm dâu xứ xa, đi biền biệt mà không thấy thư từ, một đứa lại vì tình nghĩa mà gạt bỏ đi hạnh phúc của bản thân. Nàng cũng nước mắt đẫm mi bước lên kiệu hoa. * * * Đêm tân hôn, Kim Trọng quay về phòng trong bộ dạng say khướt, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi Thúy Kiều. Hắn nhầm tưởng nàng là Thúy Kiều. Nàng đau đớn, tủi nhục, có lẽ nàng cả đời này đối với hắn cũng chỉ như một cái bóng của người mà hắn thương. Nàng hồi tưởng về quá khứ, ngày đó gặp nhau tại hội xuân, nàng đã đem lòng thầm thương trộm nhớ hắn, nhưng nàng phát hiện ra, chị nàng cũng phải lòng Kim Trọng, nàng đành lùi bước về sau, tự mình dặn lòng phải quên đi thứ tình cảm thoáng qua để nhìn người chị mà mình thương yêu nhất được hạnh phúc. Nàng lại thầm nghĩ, nếu ngày ấy, nàng mạnh dạn hơn, liệu hôm nay mọi chuyện có khác? Ba người liệu có lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay? Chị nàng mặc dù gả đi nhưng có lẽ tâm cũng không phải thấp thỏm, quặn thắt. Nàng và Kim Trọng có lẽ.. Tất cả chỉ là suy nghĩ của nàng, nàng chợt mỉm cười lạnh lẽo. Làm sao có thể chứ, Kim Trọng hẳn là ngay từ đầu đã thích Thúy Kiều, nàng dù có thông minh, xinh đẹp nhưng so với chị nàng tất cả đều không bằng, hai hàng lệ của nàng cứ thế tuôn ra, thấm ướt gối, nàng cũng thiếp đi từ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, Kim Trọng trông thấy tình cảnh này thì không khỏi bối rối, không biết hắn suy diễn điều gì nhưng đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng nàng lợi dụng lúc hắn say mà hành sự khiến nàng phẫn uất, trong cơn tức giận nàng không tự chủ mà thốt lên những lời làm cho hiểu lầm càng thêm sâu sắc "Thiếp là vợ của chàng, tất cả mọi thứ đều là hiển nhiên, chàng có gì trách cứ" Từ hôm ấy, hắn chẳng hề quan tâm, đối xử với nàng còn không bằng một người xa lạ. Cả ngày hắn đều ra ngoài thơ phú, tối muộn trở về thì thay y phúc rồi đi ngủ, hai người quay lưng về phía nhau tựa như ở hai đầu thế giới. Dạo này thường xuyên cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, đại y chuẩn đoán đã có thai 2 tháng, nàng vui vẻ khôn xiết, cuối cùng nàng cũng cón hài tử, có thể nhìn thấy một đứa trẻ từng ngày lớn lên. Nhưng khi nàng báo cho Kim Trọng, hắn ta lại thờ ơ, chỉ dặn nàng nên cẩn thận đừng làm ảnh hưởng tới con của hắn. Nàng tuy hụt hẫng nhưng cũng cố mỉm cười, ít ra hắn không vô tâm với đứa bé như cách mà hắn đối xử với nàng. Thai đầu thật là khó khăn, cả ngày nàng cảm thấy nhức mỏi, bụng càng to thì đi lại càng bất tiện, có những đêm đứa nhỏ quậy phá làm nàng đau chết đi được. Hắn gần đây cũng không ra ngoài nhiều như trước, thỉnh thoảng sẽ lẳng lặng nhìn nàng. Mùa đông tuyết phủ, nàng sắp sinh, cái lạnh bên ngoài càng làm cho nàng khó sinh hơn, quằn quại cả nửa ngày mà đứa nhỏ không chịu ra. Bên ngoài hắn cũng sốt ruột không thôi. Nếu nàng nhìn thấy thái độ của hắn như vậy hẳn sẽ rất vui. Nhưng bây giờ nàng gần như đối mặt với tử thần. "Bà đỡ, nếu có gì xin hãy giữ lại con của tôi" "Nương tử đừng nghĩ ngợi, cô chỉ là khó sinh một chút, nhất định sẽ không sao" - Bà đỡ không ngừng an ủi Tất cả nhưng câu nói của nàng Kim Trọng đều nghe được, hắn cảm thấy có gì đó hối hận nhưng lại không nhận ra mình ân hận điều gì. Chật vật mãi, cuối cùng nàng cũng hạ sinh một cặp nam nữ khỏe mạnh, hai hài tử bụm bẫm khiến mọi người đều yêu thích khôn nguôi. Từ ngày có con, Thúy Vân cũng không để ý Kim Trọng nhiều như trước. Nếu trước đây, ngày ngày mong Kim Trọng có chút tình cảm với mình thì giờ đây tình mẫu tử thiêng liêng khiến nàng trông ngóng con lớn lên từng ngày. Ngày hè, nàng quạt cho con, ngồi dưới ánh trăng kể truyện cho con nghe, mùa đông thì ôm ấp, vỗ về con ngủ, cùng con làm người tuyết. Kim Trọng cũng đối xử với nàng bớt lạnh lẽo một chút, mặc dù vẫn còn xa cách nhưng cũng khiến nàng có chút hi vọng. * * * Nhưng rồi một hôm, từ đâu báo tin Thúy Kều không phải làm dâu nhà người mà bị lừa bán đến lầu xanh. Nàng lao đao, hắn cũng lao đao. Nàng xót thượng cho số phận chị mình sao mà oan trái. Kim Trọng kể từ đó ngày ngày ra sức đi tìm Thúy Kiều, hắn phiêu bạt khắp nơi, có khi vài tháng mới về một lần. Có lần về đến nhà cả người ướt sũng, kết quả bị sốt miên man mấy ngày, khiến nàng ngày đêm chăm sóc không rời. Cuộc tìm kiếm Thúy Kiều là cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ, thấm thoắt trôi qua mười mấy năm. Cuối cùng vào một ngày mùa xuân trời trong xanh hơn bao giờ hết, Thúy Kiều cuối cùng cũng trở về, tất cả mọi người đều mừng rỡ. Nàng lẳng lặng nhìn chị cùng phu quân mình ánh mắt lưu luyến. Vui mừng có nhưng cay đắng thì cũng nhiều không kém. Nàng biết tình cảm mà Kim Trọng dành cho chị mình nhiều thế nào. Thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ nhưng có lẽ chẳng thể làm mất đi tình cảm của Kim Trọng cũng chẳng thể làm cho tình cảm của nàng dành cho Kim Trọng suy giảm, mà nó mỗi ngày một tăng lên. Để bây giờ, vết thương trong tái tim nàng rỉ máu mạnh mẽ, tưởng như nó sắp nổ tung ra, nàng biết nàng sắp mất Kim Trọng mãi mãi. Tối hôm đó sau khi tiệc tàn, Thúy Kiều và Kim Trọng hẹn nhau hưởng nguyệt ngắm hoa, nàng lẳng lặng trở về phòng khóc nghẹn trong bóng tối, bàn tay run rẩy nắn nót từng nét chữ. Nàng muốn viết một lá thư để lại cho Kim Trọng và chị của mình. Nàng rất muốn hai người họ tái hợp, chị nàng đã trải qua quãng đời khó khăn chồng chất, đã đến lúc nàng phải trả lại những gì chị nàng xứng đáng có được. Nhưng nàng không đủ can đảm để chứng kiến hai người hạnh phúc, trái tim nàng sẽ tan nát mất, nên nàng quyết định ra đi. * * * "Kim Trọng, chàng yêu Thúy Vân rồi phải không?" - Thúy Kiều nhìn nâng chén rượu bình tĩnh nhìn Kim Trọng "Ta.. không có. Ta đã hứa cả đời này chỉ yêu mình nàng?" - Kim Trọng có chút bối rối nhưng rất nhanh đáp lại "Kim Trọng, tình cảm con người là điều khó nói, không thể lường trước được. Ta đã có lỗi với chàng. Chúng ta đã cùng hứa trọn đời yêu nhau nhưng ta không làm được. Khi gặp Từ Hải ta mới biết yêu một người đến cam tâm tình nguyện chết đi là như thế nào. Xin lỗi, xin lỗi vì đã lỡ yêu một người khác.." - Dưới ánh trăng thu đẹp dịu dàng làm lòng người dịu mát, hai người kể cho nhau nghe về quãng đường thật dài mà mình đã trải qua. Thúy Kiều đã thật sự dành trọn tấm chân tình cho Từ Hải. "Chúng ta làm bạn nhé" - Cả hai mỉm cười rạng rỡ. Chưa bao giờ Kim Trọng cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này. Hắn đi dọc theo vườn hoa bước vào phòng, không thấy Thúy Vân đâu cả, hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang, nhìn thấy bức thư ở đầu giường, hắn đọc từng chữ mà lòng thắt lại. Hắn cảm thấy bản thân mình thật nhẫn tâm, hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm của nàng. Suốt bấy nhiêu năm, nàng từng bước từng bước đến bên hắn, ở bên cạnh hắn, chăm lo cho hắn từng bữa ăn, lo lắng mỗi khi hắn bị bệnh, chưa một lời oán trách dù hắn có đối xử nhẫn tâm với nàng thế nào. Ở bên nàng mà hắn chỉ nghĩ về người khác, chưa một lần hắn nghĩ tới cảm giác của nàng. Giờ đây hắn vô cùng hối hận, khi đọc được bức thư, trong lòng hắn lo sợ vô sùng, hắn lo sợ mất nàng mãi mãi. Cuối cùng hắn cũng biết thì ra mình yêu Thúy Vân nhiều như thế nào. Hắn lao ra ngoài đường, chạy mãi chạy mãi để tìm một hình bóng quen thuộc. Ngoài trời mưa như chút nước, mùa xuân mà cơn mưa lại có cơn mưa to như vậy. Cơn mưa nặng như nỗi lòng của hai người dưới mưa. * * * Kim Trọng ngày đêm tìm Thúy Vân, cuối cùng tại một vùng ngoại ô xa hắn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Nửa năm không quá lâu nhưng đối với những người lạc mất nhau lại như cả nửa đời người. Kim Trọng mặt mày bơ phờ nhưng nụ cười đặc biệt rạng rỡ, Thúy Vân thân hình đã mảnh mai giờ lại trông càng yếu đuối, tựa như một cơn gió cũng có thể cuốn đi. Hắn ôm lấy nàng, ôm chặt như sợ để mất nàng thêm một lần nữa, nàng nước mắt rơi lã chã, thì ra được người khác ôm lại ấm áp như vậy. * * * Dưới ánh trăng thanh bình, hai người tựa đầu nhìn nhau mỉm cười mãn nguyện. Chỉnh sửa cuối 18 Tháng chín 2019 Đề bài Hãy trình bày cảm nhận của em về vẻ đẹp của nhân vật Thúy Kiều, Thúy Vân, Kim Trọng và nêu nhận xét nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Du. Bài văn mẫu Trong kho tang văn học cổ Việt Nam, Truyện Kiều của Nguyễn Du là tác phẩm kiệt xuất nhất. Tác phẩm không chỉ nổi tiếng vì cốt truyện hay, lời văn trau truốt, giá trị tố cáo đanh thép, giá trị nhân đạo cao cả, mà còn vì các nhân vật trong truyện được ngòi bút sắc sảo của Nguyễn Du miêu tả vô cùng đẹp đẽ, sinh động. Đặc biệt là các nhân vật mà tác giả tâm đắc nhất như Thúy Vân, Thúy Kiều, Kim Trọng. Ngay phần đầu của Truyện Kiều, Nguyễn Du đã khắc họa bức chân dung xinh đẹp của hai chị em Thúy Kiều và Thúy Vân rất thành công. Đầu tiên tác giả giới thiệu chung về cả hai chị em Đầu lòng hai ả tố nga Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân Mai cốt cách, tuyết tinh thần Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười Nói đến mai là nói đến sự mảnh dẻ, thanh tao, nói đến tuyết là nói đến sự trong trắng, tinh sạch. Cả mai và tuyết đều rất đẹp. Tác giả đã vì vẻ đẹp thanh tao, trong trắng của hai chị em như là mai, là tuyết. Tiếp đó tác giả giới thiệu về vẻ đẹp của Thúy Vân Vân xem trang trọng khác vời Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang Hoa cười, ngọc thốt đoan trang Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Nhà thơ đã sử dụng bút pháp ước lệ kết hợp với ẩn dụ để miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân. Nàng có một vẻ đẹp mà hiếm thiếu nữ nào có được với khuôn mặt đầy đặn như trăng rằm, lông mày cong hình cánh cung như mày ngọc. Lại nữa mái tóc nàng đen dài đến nỗi mây cũng phải chịu thua, làn da trắng mịn đến tuyết cũng phải nhường. Thật là một vẻ đẹp đoan trang phúc hậu ít ai có được. Nguyễn Du đã miêu tả bức chân dung nàng Thúy Vân có thế nói là tuyệt đẹp. Đọc đoạn này ta thấy rung động trước vẻ đẹp tuyệt vời của Thúy Vân và thêm thán phục thiên tài Nguyễn Du. Ông đã vận dụng biện pháp tu từ ước lệ của văn thơ cổ vừa đúng đắn vừa sáng tạo. Nguyễn Du miêu tả Thúy Vân đã khiến ta rung động đến vây, ông miêu tả Thúy Kiều thì ta còn bất ngờ hơn nữa. Bất ngờ đến kinh ngạc. Bắt đầu từ câu Kiều càng sắc sảo mặn mà So bề tài sắc lại là phần hơn Nàng Vân đã tuyệt diệu như vậy rồi, nàng Kiều lại còn đẹp hơn nữa ư ? Có thể như vậy được không ? Ta hãy xem ngòi bút Nguyễn Du viết về nàng Kiều Làn thu thủy, nét xuân sơn Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh Một hai nghiêng nước nghiêng thành Sắc đành đòi một, tài đành họa hai Đến đây, chắc hẳn ta sẽ hài lòng và vô cùng thán phục. Nguyễn Du miêu tả vẻ đẹp của Thúy Kiều không dài, chỉ vài câu thôi, vậy mà ta như thấy hiện ra trước mắt một thiếu nữ “tuyệt thế giai nhân”. Mắt nàng thăm thẳm như làn nước mùa thu, lông mày uốn cong xinh đẹp như dáng núi mùa xuân, dung nhan đằm thắm đến hoa cũng phải ghen, dáng người xinh tươi mơn mởn đến mức khiến liễu cũng phải hờn. Khi đọc đoạn thơ này ta không chỉ thấy rung động thán phục mà còn có một cảm giác xốn xang, khó tả bởi nàng Kiều xinh đẹp quá. Thủ pháp ước lệ, nhân hóa là biện pháp tu từ phổ biến trong văn học cổ được tác gỉa sử dụng xuất sắc, kết hợp với cách dùng điển cố “nghiêng nước nghiêng thành”, tác giả đã làm cho ta không chỉ đọc, chỉ nghe, chỉ cảm nhần mà như thấy tận mắt nàng Kiều. Nàng quả là có một vẻ “sắc sảo mặn mà” ta có thể nói là “có một không hai” làm mê đắm lòng người. Đọc hết những câu trên ta mới hiểu được dụng ý của Nguyễn Du khi miêu tả vẻ đẹp “đoan trang phúc hậu” của Thúy Vân trước vẻ đẹp “sắc sảo mặn mà” của Thúy Kiều. Nhà thơ đã sử dụng biện pháp đòn bẩy, dùng vẻ đẹp của Thúy Vân để làm tôn nghiêm vẻ đẹp yêu kiều, quyền rũ của Thúy Kiều rất có hiệu quả. Sắc đã như vậy, còn tài của nàng Kiều thì sao ? Ta sẽ không cảm nhận được hết toàn bộ vẻ đẹp hình thể cũng như vẻ đẹp tâm hồn của Thúy Kiều nếu như ta không biết đến tài của nàng, mặc dù Nguyễn Du đã nói “Sắc đành đòi một, tài đành họa hai”. Về sắc thì chắc chắn là chỉ có mình nàng đẹp như vậy, về tài thì họa chằng có người thứ hai sánh kịp Thông minh vốn sẵn tính trời Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm Cung thương lâu bậc ngũ âm Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm một chương Khúc nhà tay lựa nên xương Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân. Nàng có tài thơ, tài họa, tài đàn. Tài nào cũng xuất sắc, cũng thành “nghề” cả. Riêng tài đàn, nàng còn sáng tác cả một bản nhạc mang tiêu đề “Bạc mệnh” rất cuốn hút lòng người. Với hai nhân vật Thiếu Kiều và Thúy Vân, Nguyễn Du đã sử dụng các biện pháp tu từ phổ biến trong thơ cổ như ước lệ, ẩn dụ, nhân hóa, dùng điển cố. Qua đó ta thấy được vẻ đẹp “đoan trang phúc hậu” của Thúy Vân và vẻ đẹp “Sắc sảo mặn mà” của Thúy Kiều. Hai bức chân dung của hai chị em Thúy Kiều, Thúy Vân mà Nguyễn Du khắc họa phải nói là rất thành công. Đặc biệt là Thúy Kiều, nhà thơ đã dành toàn bộ tâm huyết, sức lực và tài năng để sáng tạo nên nàng, bởi nàng là nhân vật chính của Truyện Kiều, nàng là nhân vật mà Nguyễn Du gửi gắm nhiều tâm sự của mình. Nhân vật thứ ba mà ta nói đến đây là nhân vật Kim Trọng. Kim Trọng xuất hiện trong Truyện Kiều với mối tình đầu tiên của Thúy Kiều, cô gái họ Vương đa tình, đa cảm. Nhân vật Kim Trọng cũng là nhân vật được Nguyễn Du ưu ái. Bức chân dung nhà thơ miêu tả Kim Trọng có những nét đặc sắc và độc đáo riêng. Qua hình ảnh Kim Trọng, ta thấy có những nét vừa quen thuộc, vừa mới lạ. Kim Trọng gặp chị em Thúy Kiều bên mộ Đạm Tiên, khi ba chị em Thúy Kiều, Thúy Vân, Vương Quan đi tảo mộ nhân ngày Tết Thanh minh. Phong cảnh bên mộ Đạm Tiên quả là tuyệt đẹp Nao nao dòng nước uốn quanh Nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang Lúc đó chàng Kim xuất hiện thật bất ngờ Dùng dằng nửa ở nửa về Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần Tiếng nhạc vàng lanh lảnh như xua đi âm khí nặng nề bên nấm mồ vô chủ làm không khí như bừng sáng hẳn lên. Chàng Kim Trọng hiện ra trong dáng hình một thư sinh phong kiến. Trông chừng thấy một văn nhân Lỏng buông tay khấu bước lần dặm băng Đề huề lưng túi gió trăng Sau chân theo một vài thằng con con Nói bức chân dung Kim Trọng có vẻ quen chính là ở chỗ này. Dưới thời phong kiến đã nói đến “thư sinh” thì phải có “tuấn mã”, “tiểu đồng”, phải “lưng túi gió trăng”. Những nét quen đó không làm ta nhàm chán khiến ta thấy được phong thái hào hoa, trang nhã của Kim Trọng, điều đó càng thể hiện rõ hơn ở câu tiếp Tuyết in sắc ngựa câu giòn Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời. Với biện pháp hoán dụ, câu thơ đã khiến người đọc cảm nhận được vẻ khôi ngô, tuấn tú của chàng Kim qua vẻ đẹp của con người trắng và màu áo xanh. Không những thế, chàng Kim còn là một chàng trai rất lịch sự Nẻo xa mới tỏ mặt người Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình. Hành động của chàng khác thói thường của các bậc nam nhi phong kiến nhưng đồng điệu với cô gái họ Vương đa tình, đa cảm. Vẻ đẹp của chàng làm bừng sáng cả một vùng Hài văn lần bước dặm xanh Một vùng như thể cây quỳnh, cành dao. Thật lạ, quả ta chưa thấy một trang nam nhi nào lạ đến thế. Lạ từ vẻ đẹp trang nhã, hào hoa đến thái độ hào hiệp, lịch sự. Đã như vậy, Chàng Kim lại có gia cảnh thật cao quý Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh Nền phú hậu, bậc tài danh Văn chương nết đát, thông minh tính trời. Đã đẹp đẽ, chàng Kim Trọng lại là con một gia đình thế phiệt trong vùng, bản thân chàng cũng theo đòi nghiệp văn chương, bản tính chàng thông minh vốn sẵn. Đó chắc chắn là một mẫu người lý tưởng của các trang nam nhi phong kiến, chàng lọt mắt xanh và chiếm vị trí mối tình đầu của Thúy Kiều là điều hợp lý. Tác giả Nguyễn Du đã dành cho Kim Trọng tình cảm ưu ái nhất cũng như ông đã dành cho Thúy kiều. Họ là cặp nhân vật “xứng đôi vừa lứa” mà ông gửi gắm nhiều tình cảm. Khác với Thúy Kiều và Thúy Vân, Nguyễn Du đã dành sẵn một phần để giới thiệu thì đối với Kim Trọng, ông lại giới thiệu chàng trong bối cảnh gặp gỡ với chị em Thúy Kiều. Đó là hoàn cảnh hợp lý khiến ta thấy chân dung Kim Trọng không chỉ khôi ngô tuấn tú mà còn là người phát ngôn của tình yêu muôn thuở. Đến với nhân vật Kim Trọng, cảm nhận được vẻ đẹp của chàng ta thêm khâm phục tài năng của Nguyễn Du với bút pháp tả người rất sắc sảo tài tình. Như đã nói, Truyện Kiều thu hút người đọc một phần lớn là nhờ nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Du. Quả vậy, nghệ thuật tả người của Nguyễn Du có thể gọi là bậc thầy trong nền văn học cổ Việt Nam. Tả hình dáng bên ngoài của nhân vật, ông luôn làm toát lên tính cách, tâm hồn bên trong của nhân vật. Với Thúy Vân, ông đã thực hiện phép ước lệ miêu tả vẻ đẹp Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang Hoa cười ngọc thốt đoan trang Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Tất cả từ ngữ, các hình ảnh được ông sử dụng trong các câu thơ trên đều tập trung làm cho người đọc thấy được vẻ đẹp “đoan trang thùy mị” của Thúy Vân. Ông cũng như dự báo số phận bình lặng êm ả của nàng qua từ “thua”, từ “nhường”. Mây và tuyết thua vẻ đẹp của Thúy Vân nhưng cả hai đều chịu “thua” chịu “nhường” một cách êm ả. Với Thúy Kiều, tác giả dùng nhiều biện pháp tu từ để miêu tả vẻ đẹp “sắc sảo mặn mà” của nàng. Những câu thơ miêu tả nàng có thể gọi là tuyệt bút Làn thu thủy nét xuân sơn Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh Nhưng Nguyễn Du như đã dự báo số phận bấp bê chìm nổi của Kiều qua các hình ảnh hoa và liễu thua vẻ đẹp của nàng nhưng không chỉ chịu mà còn “ghen” còn “hờn” với khúc nhạc “Bạc mệnh” nàng sáng tác cũng như dự báo điều đó. Với Kim Trọng, Nguyễn Du miêu tả chàng có một phong thái thanh cao, trang nhã, tuấn tú, lịch sự, hào hoa. Ông cũng dành cho chàng những câu thơ tuyệt vời Tuyết in sắc ngựa câu giòn Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời. .... Hài văn lần bước dặm xanh Một vùng như thể cây quỳnh cành dao. Khác Kim Trọng, Từ Hải được Nguyễn Du miêu tả như một anh hùng cái thế. Từ vẻ mặt, dáng người hùng dũng cao lớn Râu hùm hàm én mày ngài Vai năm tác rộng, thân mười thước cao Đến tài và chí hướng Đường đường một đấng anh hào Côn quyền hơn sức, lược thao gồm tài Đội trời đạp đất ở đời Còn với Mã Giãm Sinh, tá giả miêu tả bản chất bẩn thỉu của hắn qua cấc từ ngữ miêu tả rất đắt như “ngồi tót”, “cò kè” với các câu thơ Ghế trên ngồi tót sỗ sàng ..... Cò kè bớt một thêm hai Giờ lâu ngã giá vàng ngoài bốn trăm Nhân vật Tú Bà cũng đồng môn với Mã Giám Sinh thì lộ rõ vè mánh lời xảo quyệt, độc ác và tham lam qua nhiều câu thơ, điển hình như Nhác trông nhờn nhợt màu da Ăn chi to béo đẫy đà làm sao Nói tóm lại, Nguyễn Du có nghệ thuật tả người rất đặc sắc và tiêu điều. Mỗi nhân vật ông miêu tả dù tốt hay xáu, dù chính diện hay phản diện cũng đều biểu hiện được bản chất tâm hồn bên trong qua hình dáng bên ngoài. Nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Du rát đáng được chúng ta trân trọng và học tập.

thúy vân và kim trọng